Con Cat Diễn Nghĩa: Lá thư của Khổng Minh gửi về cho Lưu Bị từ Đông Ngô
Hồi trước nói Tào Tháo không bỏ lỡ cơ hội nhòm ngó về phía nam, nhất là khi Tôn Sách chết thì em là Tôn Quyền lên nắm quyền, cả Tào Tháo lẫn Lưu Bị đều định liên kết với Tôn Quyền.
Trong tình thế đó, Gia Cát Lượng tự mình đến quận Sài Tang của Giang Tây, mài lưỡi thuyết phục Tôn Quyền hợp tác với Lưu Bị. Trong thời gian ở đây, Khổng Minh có gửi cho Lưu Bị một lá thư, mấy trăm năm sau hâu thế mới giải mật nội dung như sau:
Anh Lưu Bị thân mến,
Từ ngày sang Đông Ngô, tôi thấy trình độ của mình còn non kém lắm! Phương pháp suy luận của tôi đối với xứ này nhiều lần bị sai bét. Sáng nay thôi, tôi vừa tiếp một người đàn ông. Chuyện tình cảm của ông ta không có gì rắc rối, “rẹc rẹc 30 giây” là xong. Nhưng tôi lại sai lầm khi thử thách về bản thân ông ta.
Lúc đó là 9 giờ sáng, tôi đang nhìn qua cửa sổ cảnh một người đi đường chửi toáng lên vì bị một chậu nước rửa bát đổ từ trên tầng 4 xuống đầu, thì có tiếng gõ cửa:
- Xin lỗi! Tôi muốn gặp ông Ngọa Long!
- Tôi là Ngọa Long rồng nằm đây, rất vui được gặp người cùng tên, thưa ông Nằm!
- Sao ngài đoán tôi tên Nằm?
- Quan sát nhanh là thói quen của tôi, trên bìa cuốn sổ tay ông cầm có ghi rõ tên ông là Nằm.
- Ồ, tôi tên Nam, nhưng mấy em tiếp viên ở nhà hàng đã nghịch ngợm lấy bút viết thêm vào, vì các em thấy tôi thích hát Karaoke ở tư thế... nằm.
- À, ra thế! Hẳn ông rất vội đến đây, vì tôi thấy ông cạo râu được một bên.
- Việc này ngài cũng... hơi bị nhầm. Tôi cạo râu bằng bàn cạo điện, đang cạo dở thì bị mất điện nên một bên nhẵn nhụi còn một bên kia rậm rì là vì thế.
- Hừm, nhưng nếu tôi nói ông rất ít đi xe buýt thì chắc là không sai? Vì tôi thấy ông không có thói quen giữ vé trong tay.
- Ấy, khi nãy tôi chuẩn bị xuống xe thì phụ xe đã xin cái vé để “quay vòng” cho khách khác lấy tiền bỏ túi riêng rồi!
Anh Lưu Bị của tôi, chắc là anh tưởng tượng ra khuôn mặt của tôi lúc đó như thế nào rồi, nó dài bằng cái bơm ở mấy chỗ “Vá 9 xe đạp xe máy” vẫn đặt khắp nơi ở cái xứ này vậy. Tôi sẽ ở thêm ít ngày để nghiên cứu thêm về con người ở đất nước kỳ lạ này. Chẳng hạn tôi đang tìm hiểu xem một số sinh viên ở đây rất căm thù... thời gian, đến nỗi họ luôn “giết thời gian” bằng cà phê, ruợu bia, thậm chí một cốc trà đá là có thể ngồi trầm ngâm hàng giờ đồng hồ trong căng-tin để suy nghĩ... không cụ thể về điều gì cả!?
Cuối tuần này tôi sẽ gặp Tôn Quyền, nếu không thuyết phục được thì tôi gửi tin nhắn anh cho người đón ngay. Muốn biết tình hình tiếp theo thế nào, xin mời anh xem hồi sau sẽ rõ. Chúc anh mạnh khoẻ!