Thượng phương... bảo bút
Dưới trướng Bao Xạ có Công Tôn Tiền làm quân sư, có tay giang hồ Triển Thu làm hộ vệ, vì thế y ra sức vơ vét của cải chẳng mấy chốc giàu nhất nhì phủ Khai Man.
Đương lúc “tuổi ăn tuổi hốt” thì Bao Xạ sắp hết nhiệm kỳ phải về nghỉ hưu. Quen thói sống xa hoa, trác táng. Bao Xạ lo sợ sau này hết đường kiếm chác, bèn cho gọi hai vị Công Tôn Tiền và Triển Thu về bàn đại sự.
Bao Xạ xoa cái bụng to như bụng chửa nói:
- Còn năm nữa thôi ta đã hết nhiệm kỳ. Rồi đây nguồn thu đâu mà ta sinh sống?
Công Tôn Tiền đụng tới tiền là mắt sáng rực, hắn bèn nói:
- Thời buổi ngày nay, làm quan hơn nhau là một hai năm nhiệm kỳ cuối. Phủ Khai Man đại nhân “hốt” của bọn gian thương, bọn đầu trộm đuôi cướp không chừa một ai. Nay chỉ còn lão bá tánh, dân ngu cu đen nghèo rớt mồng tơi! Hạ quan e rằng muốn “hốt” thì rất khó.
Bao Xạ mắt ti hí, mở nụ cười rất khó coi:
- Công Tôn tiên sinh không nghe câu “Tiền trong dân còn nhiều” hay không? Lão bá tánh này gian ngoa lắm, nhưng sao bằng ta được! Ha ha ha...
Công Tôn Tiền hiểu thâm ý của Bao Xạ bèn ra lệnh cho Triển Thu hộ vệ kéo bọn Vương Liều, Mã Phá, Trương Tham, Triệu Nợ lập tức xuống từng nhà lão bá tánh thu đủ thứ tiền. Nào là tiền đếm trên đầu người, tiền thu trên đầu gà, đầu lợn, tiền thu... lúa giống. Ai không chấp hành lệnh đóng tiền thì bị bọn Triển Thu vào tận nhà siết tài sản. Bá tánh phủ Khai Man hoang man tột độ. Hễ thấy Triển Thu dẫn bọn Liều, Phá, Tham, Nợ là tìm nhau chạy trốn tẩu tán tài sản.
Vào “mùa thu” người già thì ôm gà, ôm chó, trẻ thì ôm bàn, ôm ghế bỏ chạy nạn qua phủ khác tị nạn. “Mùa thu” năm ấy, Bao Xạ phủ Khai Man thất thu rất nặng nề. Bao Xạ lập tức cho gọi bộ hạ về phủ tìm cách hóa giải sự “gian ngoa” của lão bá tánh cứng đầu.
Như mọi khi Công Tôn Tiền tranh công:
- Bao đại nhân nên tìm phương án khác... Bá tánh khôn lõi quá trời, hễ thấy bóng dáng Triển Thu hộ vệ là họ lo tẩu tán tài sản, giang hồ máu mặt như Triển Thu cũng không làm được gì.
Triển Thu mắc cỡ đáp trả lí nhí:
- Tại hạ đã cố gắng hết sức, vây bủa làng đông thì làng tây tẩu tán, bao vây làng bắc thì làng nam di tản. Đến nỗi tai hạ chỉ siết được vài bộ quần áo rách nát, mớ chiếu đã mục rũng lâu ngày.
Bao Xạ đi đi lại lại trong phủ. Đầu lão miên man suy nghĩ, chập sau mắt hắn sáng rực:
- À ta quên, trước khi cha ta qua đời có để lại cho ta một cây “Thượng phương bảo bút”. Ắt là có huyền cơ gì chăng?
Nói dứt lời, Bao Xạ bèn lấy trong túi áo ra cây bút dài độ 20 phân. Công Tôn Tiền nhìn cây bút mà nịnh rằng:
- Bảo bút chi bảo. Bao Xạ đại nhân có số phú quý vinh hoa tột đỉnh, đó là ý trời nên lệnh lang đại nhân mới truyền lại cây “Thượng phương... bảo bút”. Từ nay đại nhân cứ dùng cây bút này mà hốt bạc.
Có được bảo bút do cha mình là Bao Cong để lại, hai năm cuối nhiệm kỳ với bảo bút trong tay, Bao Xạ sẵn sàng ký kết với bọn giang thương làm dự án, xây công xưởng để ăn chia hoa hồng. Phàm lão bá tánh, dân đen còn chưa chịu đóng đủ loại phí lập tức bị phê vào sổ bạ là phường vô pháp luật, thất đức, gian dâm đại đạo. Dân chúng sợ bị phê xấu vào sổ bạ, cho dù bán vợ đợ con cũng phải chạy ra đủ phí để nộp cho phủ Khai Man.
Chẳng mấy chốc, Bao Xạ nổi lên giàu nhất nhì một vùng là “đại gia” của “đám đại gia cấp phủ”. Hận vì quan chức vì Khai Man mà tiến thân, đám nho sĩ không thèm gọi phủ ấy là phủ Khai Man nữa. Có vị nho sĩ nổi tiếng chữ hay, thấy dân làng vào “mùa thu” ai nấy đều xanh mặt, xanh xao gầy gò, nên vị ấy gọi phủ Khai Man là “phủ Khai Um”!